SCP-5095 : Chúng Ta Cần Nói Chuyện Về O5-3

Information

Name: Chúng Ta Cần Nói Chuyện Về O5-3
Author: PieceOfNyan
Rating: 17/17
Created at: Wed May 12 2021

Trả lời: N/A
12 Tháng tư, 2018 vào 12:57 PM

N/A
12 Tháng tư, 2018 vào 12:15 PM

Max,

Tôi có một số chuyện muốn nói với anh. Vì tôi tin tưởng anh hơn tất cả những người ở đây, và tôi biết anh sẽ hiểu cho tôi mà.

Mary Eliot
O5-3

Mary,

Tôi luôn ở đây vì cô, bạn của tôi. Cảm ơn vì đã tin tưởng.

Maxwell McKenna
O5-12

04/13/2018

MỆNH LỆNH CỦA HỘI ĐỒNG O5

Tài liệu trên bị hạn chế truy cập bởi O5-4, O5-10 và O5-12.
Nghiên cấm truy cập trái phép.

5095

O5-4, O5-10, làm ơn hãy chia sẻ bản báo cáo này cho những O5 khác. Mức bảo mật được lập ra để O5-3 không nghi ngờ rằng cô ấy đang trong diện xét xử.

Chúng ta cần nói chuyện về O5-3.

O5-3 được cho là đã nhiễm dị tính của SCP-5095. Tôi cũng đã gửi cho các vị tài liệu về đối tượng ở phía bên dưới:
Quy trình Quản thúc Đặc biệt: Kể từ ██/██/1967, SCP-5095 được cho là đã bị vô hiệu hóa.
Mô tả: SCP-5095 là một giống loài kí sinh dị thường có đặc điểm tượng tự với các loài cyclophullid cestode khác thuộc họ Taeniidae. SCP-5095 chỉ sinh sống trong các hốc sọ của loài linh trưởng, đặc biết là con người, nơi chúng sẽ phát triển bằng cách tự gắn bản thân vào chất xám trong não nạn nhân và tiêu thụ những suy nghĩ, mà thông qua một quá trình dị thường sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho bản thân.

SCP-5095 phát triển chậm hơn so với các loài tương tự khác, ấu trùng của chúng có thể mất hơn 30 năm để trưởng thành, trong khoảng thời gian đó SCP-5095 sẽ tiếp tục kí sinh và làm giảm đi khả năng nhận thức của vật chủ, cuối cùng dẫn đến nạn nhân bị chết não. Hiện nay các nỗ lực để tách SCP-5095 khỏi các vật chủ còn sống là điều không khả thi.

Trong khoảng thời gian từ ██/██/1960 đến ██/██/1967, tất cả những cá thể SCP-5095 đã biết lần lượt bước vào giai đoạn trưởng thành và dần bị phân hủy. Vì không còn các trường hợp nào khác được ghi nhận, 5095 được cho là đã bị vô hiệu hóa.
Phụ lục 5095-1: Phát hiện

SCP-5095 lần đầu tiên được phát hiện bởi Tiến sĩ Mary Eliot sau một loạt các đợt bùng phát ở miền đông Hoa kì vào năm 1938. Được biết, SCP-5095 đã kí sinh khoảng ██ thường dân, các nạn nhân ngay sau đó đã được đưa đi cách ly. Theo giao thức, một cuộc thanh lọc các phương tiện truyền thông được kích hoạt để ngăn chặn sự hiểu biết của công chúng về SCP-5095.
Phụ lục 5095-2: Các đối tượng bị lây nhiễm

SCP-5095 gây ra các triệu chứng khác nhau đối với từng nạn nhân. Dưới đây là ba ca bệnh được ghi chép từ đợt bùng pháp đầu tiên với những biểu hiện khác nhau. Để biết thêm về tất cả những nạn nhân bị ảnh hưởng, xin mời xem Danh sách 5095 UNA.

Arnold Witts
Thời điểm được cho bị lây nhiễm: Tháng tám, 1938
Tiến triển bệnh: Các triệu chứng được cho là bắt đầu biểu hiện sau 2 năm kể từ ngày được cho bị lây nhiễm. Tình trạng của đối tượng đã trở nên xấu đi trong suốt 32 năm, cuối cùng nạn nhân đã tử vong vào 4/10/1961. Các triệu chứng bao gồm:
• Mất trí nhớ
• Suy giảm nhận thức
• Ảo tưởng
• Hoang tưởng
Arnold là nạn nhân đầu tiên được biết đến của SCP-5095. Anh ấy từng làm việc cho Tổ chức, thật ra, anh ấy cũng từng là một người đồng nghiệp của tôi thời đó. Tôi đã bắt đầu nghi ngờ có gì đó không ổn khi anh ấy bắt đầu quên đi vài thứ. Trước đây, anh ấy từng là một nhà ký sinh vật học tầm cỡ nhất trên toàn thế giới, trong một thập kỷ, và giờ đây anh ấy còn chả hiểu bất cứ thứ gì về cấu trúc tế bào. — Ts. Mary Eliot

Shelley Cornell
Thời điểm được cho bị lây nhiễm: Tháng mười hai, 1938
Tiến triển bệnh: Đối tượng được cho là đã bị lây nhiễm trong hơn 5 năm, nhưng không có triệu chứng nào được biểu hiện cho đến khi khoảng một tuần kể từ thời điểm nạn nhân tử vong. Các triệu chứng bao gồm:
• Hiếu chiến
• Rối loạn nhận thức
• Lo âu
• Vô cảm
Những người thân của Shelley đều nói rằng cô ấy là người mẹ dịu dàng, luôn yêu thương con, và cũng đồng thời là một người bạn chân thành, biết truyền cảm hứng cho người khác. Nhưng có gì đó "không ổn" về cô ấy, không nghi ngờ gì nữa, nhưng cô ấy chỉ thất bại khoảng vài ngày trước khi cô ấy ra đi. — Ts. Mary Eliot

Richard Williams
Thời điểm được cho bị lây nhiễm: Tháng tư, 1938
Tiến triển bệnh: Đối tượng không biểu lộ bất kì triệu chứng nào cho đến khi ba tháng trước thời điểm tử vong, 11 năm kể từ thời điểm cho là bị lây nhiễm. Các triệu chứng bao gồm:
• Mất trí nhớ
• Rối loạn nhận thức
• Hưng phấn
• Phấn khích quá độ
Rick chỉ mới bảy tuổi khi chúng tôi đưa thằng bé vào đây. Nó đáng lẽ ra phải có một cuộc sống bình thường, chìm đắm trong tình yêu, hay nuôi dạy con cái, hay về già và chết đi trong thanh thản, dù vậy thằng bé chỉ bình thường cho đến khoảng vài tuần cuối đời của nó. Tôi đã phải nhìn thằng bé sống trong sự giam cầm, nó giống như đứa con đầu lòng của tôi vậy. — Ts. Mary Eliot

Phụ lục 5095-3: Phỏng vấn

Bản ghi âm phỏng vấn
Ngày: 5/29/1949
Người phỏng vấn: Ts. Mary Eliot
Đối tượng phỏng vấn: Richard Williams

[Bắt đầu bản ghi]
Dr. Eliot: Buổi chiều tốt lành, Rick.

Williams: Tiến sĩ Mary!

(Williams mỉm cười.)

Ts. Eliot: Ta cũng rất vui khi được gặp cháu.

(Ts. Eliot ngồi xuống.)

Ts. Eliot: Ta nghe nói là cháu cảm thấy bản thân dạo gần đây không được ổn lắm. Có phải vậy không?

(Rick nhìn chằm chằm vào Ts. Eliot.)

Ts. Eliot: Rick?

Williams: Tiến sĩ Mary!

(Williams mỉm cười.)

Ts. Eliot: Ta thấy rồi.

(Ts. Eliot gượng cười và ghi chép vào cuốn sổ của cô.)

Ts. Eliot: Rick, cháu cảm thấy thế nào?

Williams: Cháu cũng không biết nữa. Nhưng cháu đang rất vui!

Dr. Eliot: Vậy cháu nghĩ như thế nào?

(Williams chau mày một lúc.)

Williams: Khó để suy nghĩ về nghĩ như thế nào lắm, tiến sĩ Mary ạ.

(Ts. Eliot ghi lại một số quan sát trong cuốn sổ của cô.)

Ts. Eliot: Được rồi. Mọi chuyện là như thế này, Rick à. Ta sẽ giúp cháu có khả năng suy nghĩ trở lại.

Williams: Vâng ạ!

Ts. Eliot: Có một- con sâu, trong đầu cháu, Rick à.

Williams: Tên cậu ấy là Mary, giống tên cô đấy ạ, và cô ấy ở bên trong đầu cháu, ngay đây thôi!

(Williams chạm nhẹ vào sau đầu mình, nơi có một chỗ hơi phồng lên đáng chú ý nhô ra từ hộp sọ của cậu bé.)

Ts. Eliot: Chúng ta sẽ giúp loại bỏ con sâu đấy ra khỏi đầu cháu, Rick. Cháu có hiểu không?

Williams: Cho cháu hỏi lại lần nữa từ đấy có nghĩa là gì được không ạ?

Ts. Eliot: Từ nào cơ, cháu yêu?

Williams: "Sâu." Cháu không nhớ là cháu biết từ đấy.

(Ts. Eliot nhẹ nhàng đặt bàn tay của cô ấy lên đầu Williams.)

Ts. Eliot: Ta phải cảm ơn cháu rất nhiều, Rick à.

(Williams nhìn chằm chằm vào Ts. Eliot, vẫn giữ một nụ cười tươi.)

Ts. Eliot: Ta không biết rằng liệu cháu có thể hiểu ta đang nói cái gì không, nhưng ta sẽ được thăng chức vào tuần sau. Vậy nên ta phải rời xa cháu rồi.

(Ts. Eliot thở dài.)

Ts. Eliot: Nhưng ta sẽ cố làm hết sức có thể trước khi ta rời đi. Và ta xin lỗi vì đã để cháu mắc kẹt ở nơi này quá lâu..

(Ts. Eliot im lặng.)

Ts. Eliot: Nhưng ta phải đi tiếp thôi, Rick à. Ta hiện đang có một đứa con gái. Tên con bé là Lucy, như mẹ của nó. Con bé rất thông minh, như cháu vậy.

(Ts. Eliot khẽ gạt nước mắt, giữ chặt tay Williams.)

Williams: Tiến sĩ Eliot?

Ts. Eliot: Chuyện gì vậy, Rick?

Williams: Cháu có thể làm bạn với Lucy được chứ ạ?

(Ts. Eliot khẽ cười, bật khóc.)

Ts. Eliot: Cháu sẽ ra khỏi đây sớm thôi, Rick à. Và cháu có thể làm bạn với con bé ở ngoài kia, trong thế giới bình thường.

Williams: Vậy cháu còn được gặp lại cô lần nữa không ạ?

(Ts. Eliot thở dài.)

Ts. Eliot: Ta sẽ cố gắng hết sức.

Williams: Cô hứa nhé?

Ts. Eliot: Ta hứa ta sẽ gặp lại cháu vào một ngày nào đó, dù kiếp này hay kiếp sau.

[Kết thúc bản ghi]

Tôi biết chúng ta được quyền biết tất cả những dữ liệu bị xóa, nhưng tệp tài liệu cũ đã bị hỏng hoàn toàn và tôi không thể hồi phục lại toàn bộ tất cả dữ liệu. — O5-12

Tôi nghi ngờ rằng O5-3 đã bị lây nhiễm được một khoảng thời gian do các triệu chứng của cô áy bây giờ mới bị phát hiện. Nếu O5-3 tiếp tục công việc, với tình trạng bây giờ, cô ấy sẽ mất hoàn toàn khả năng nhận thức của mình.

Thông báo này được lập ra để trưng cầu ý kiến của mọi người về việc có nên loại O5-3 khỏi vị trí của cô ấy hay không,

— O5-12

O5 đến rồi đi. Tôi đã ở đây đủ lâu để học được rằng chúng ta sẽ luôn tìm được người phù hợp hơn cho công việc này.

— O5-1

Nếu O5-3 đã bị lây nhiễm từ lâu, vậy tôi thấy hành động của cô ấy hoàn toàn bình thường, Không có lý do gì để loại cô ấy ra khỏi hội đồng cả.

— O5-2

O5-3 đã ở đây lâu hơn tất cả chúng ta trừ O5-1. Những người tiền nhiệm đang dần rời đi, và chúng ta cần sự chuyên môn của họ chừng nào còn có thể.
— O5-4

Cô ấy đã phải chịu khổ cực trong suốt những năm qua. Nhưng, cô ấy sẽ mãi mãi không thể thay thế được như những gì cô ấy đã làm.

— O5-5

O5-3 đã hoàn thành nhiệm vụ của mình đầy danh dự và có trách nhiệm trong suốt bảy thập kỷ qua. tôi tin rằng cô ấy hoàn toàn xứng đáng được dành những năm tháng cuối đời mình trong an nhàn.

— O5-6

Tôi luôn cảm thấy có điều gì đó bất thường ở cô ấy mà.

— O5-7

Tôi không thấy tại sao O5-3 phải rời vị trí của mình theo luật cả. Chẳng phải cô ấy đã chứng minh năng lực của mình với Tổ chức hết lần này đến lần khác sao?

— O5-8

Chúng ta thật sự đang cân nhắc cho phép một người đã sống gần một thế kỉ đang có khả năng bị suy giảm nhận thức tiếp tục giữ quyền lực của mình trong Tổ Chức đấy à? Để hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, Tổ Chức phải biết tiến đến tương lai, chứ không phải mắc kẹt trong quá khứ.

— O5-9

Là thành viên mới nhất ở đây. Tôi không quá thân thiết với O5-3. nhưng chỉ trong thời gian ngắn làm việc cùng cô ấy, tôi đã thấy được tầm quan trọng của cô ấy đối với hội đồng và toàn bộ Tổ Chức. Chúng ta cần cô ấy ở đây.

— O5-10

O5-3 không thể rời khỏi hội đồng. Cô ấy đã luôn là người hòa giải tất cả những mâu thuẫn. Tôi e là khi cô ấy rời khỏi đây, Tổ Chức của chúng ta sẽ bị chia rẽ thành hai phe như nó đã từng.

— O5-11

Có một số điều luật cho phép loại một O5 khỏi hội đồng nếu cá nhân đó bị nhiễm một tác nhân dị thường. Không có gì phải nghi ngờ khi một O5 với vấn đề về nhận thức phải rời khỏi vị trí này cả.

— O5-13
Đề xuất: O5-3 ngừng toàn bộ công việc của mình.
Kết luận: Vì tình trạng của O5-3 cho đến nay vẫn chưa ngăn cản cô ấy hoàn thành công việc của mình. O5-3 vẫn sẽ tiếp tục là một thành viên của Hội đồng O5 cho đến khi không còn khả năng làm việc.

Trả lời: Nghỉ hưu
13 tháng tư, 2018 vào 8:40 PM

Nghỉ hưu
12 Tháng tư, 2018 vào 9:02 PM

Max,

Như cậu đã biết, tôi đã làm việc ở đây một khoảng thời gian khá lâu rồi, tôi thậm chí đã ở đây kể từ khi Hoover vẫn ở trong hội đồng, một số thành viên có khi còn chưa ra đời lúc đó. Tôi đã dành hơn nửa đời mình để quản thúc, lưu trữ, và bảo vệ. Tôi đã phải cố gắng thật lạnh lùng, vì tôi cần phải như thế, vì tôi luôn phải tự nhủ bản thân rằng tôi làm điều này vì nhân loại.

Và giờ, tôi đã quá già và mệt mỏi rồi, Max ạ. Tôi muốn dành chút thời gian cuối cùng này bên cạnh con gái và những đứa cháu của tôi, xa khỏi Tổ chức và thế giới dị thường. Tôi muốn được sống như một con người bình thường thứ mà tôi đã bảo vệ từ rất lâu.

Tất nhiên, tôi vẫn sẽ sử dụng 006 trong vài tuần, nhưng tôi đã quyết định rồi, rằng tôi không muốn sống như vậy nữa. Đó là lý do tôi xin cậu hãy giúp tôi thoát ra khỏi đây hoàn toàn, để gia đình tôi không phải bị giám sát bởi người của Tổ chức 24 giờ một ngày, 365 ngày một năm. Làm ơn hãy giúp tôi được trở lại cuộc sống bình thường.

Tôi không thể ở bên cạnh Rick. Nhưng tôi sẽ không để công việc ngăn tôi ở cạnh Lucy nữa đâu. Con bé đã trưởng thành, nhưng tôi vẫn là mẹ của nó.

Mary Eliot
O5-3

Mary,

O53votes.txt

Tôi xin lỗi. Tôi đã cố hết sức.

Maxwell McKenna
O5-12


Unless otherwise stated, the content of this page is licensed under Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License.