Entity 800 : “Đầu bếp”

Information

Name: “Đầu bếp”
Author: Haruki Yamada
Rating: 3/3
Created at: Thu Feb 06 2025

Mã thực thể: 800
Nơi trú ngụ: Khách sạn
Lưu ý: Bài viết chứa nhiều yếu tố kinh dị và gây buồn nôn. Độc giả đã được báo trước.

LỜI DẪN

Thực đơn đã sẵn sàng.

Lại là một đêm dài. Kể từ ngày ấy đến giờ, đã có nhiều đêm như này. Dường chẳng có gì khác xảy ra ngoài những đêm dài đằng đẵng. Trải qua khoảng thời gian dài như vậy, bạn cứ ngỡ rằng đã vài tuần trôi qua.

Trời đã khuya, trong phòng ăn hiện giờ chỉ còn lác đác vài bóng người. Căn phòng đâu đó vẫn râm ran tiếng trò chuyện, những lời bàn tán của những kẻ thiếu niên về những người chúng biết, chính chúng cũng biết về những điều mình vừa nói. Có hai kẻ cọc cằn đang rôm rả về những bí mật thương mại mà bạn chẳng hề quan tâm, khoe khoang về những chiến công tầm thường của mình để cố gắng khiến đối phương phải ngả mũ. Ít ra thì vẫn có kẻ ngồi thưởng thức đồ ăn của mình, miệng rộng ngoác, tựa như loài súc vật. Dẫu biết rằng chẳng nên để ý, bạn vẫn hiểu rõ từng ngóc ngách của cái nơi bốn bề bao phủ trong giấy dán nhung, thắp sáng bởi những ánh đè cầy leo lắt, cùng với đó là cách bày trí ngược lại so với cái gian bếp bẩn thỉu và dơ dáy. Mà cũng chẳng có gì to tác, đây đâu phải nơi bạn thuộc về; hơn nữa, bạn còn thứ để lo ở đây, ở trong chính cái nơi bạn thuộc về.

Bạn cố gượng cơ thể yếu ớt ra khỏi cái ghế đẩu, lết mình về phía chạn thức ăn để tìm một bao khoai tây. Bạn nghe thấy tiếng chuông bên ngoài. Tai bạn vểnh lên khi lại nghe thấy thứ âm thanh quen thuộc ấy.

'Làm ơn cho thêm một suất nữa nhé!”, Lũ người ngoài kia nài nỉ bạn.

'Ai bảo nấu ngon quá chi, giờ mà không ra thêm món nữa là bọn này không về đâu.” Chúng thốt lên.

'Xin hãy mang thêm một suất nữa lên nhé, dù bây giờ tôi đang vội nhưng mà phải ăn thêm đĩa thứ ba đã!” Lũ háu ăn kia thúc giục.

Bạn im lặng. Thay vì về lại chỗ ngồi ban nãy, bạn lại đi về phía cái nồi hầm lớn đang bác trên bếp, bạn gãi đầu gãi tai. Tuy trong bếp có nhiều nồi nhưng đây là cái duy nhất bạn dùng bởi còn mỗi nó là còn tai. Trong này tuy nhiều bếp ga thật đấy, song bạn vẫn đành phải dùng cái mà phần đế đỡ nồi của nó gần như bỏ đi, bởi còn mỗi nó là có ga. Món mà lũ người kia gọi ráo riết nãy giờ là một trong những món mà bạn biết, và-

Thôi xong. Liếc vào nồi, bạn nhận ra món hầm đã hết sạch. Giờ đây bạn đành phải làm thêm một mẻ mới, tối nay sẽ khá là nhiều việc đây. Bạn gắt lên, thấy ớn khi nghĩ đến cảnh phải nấu thêm một nồi nữa. Song, chí ít thì đêm nay lại là một đêm dài.

Bạn lôi một cái ghế đầu khác từ cái hốc bếp bẩn thỉu, rồi ngồi thụp xuống trước cái bếp. Bạn há miệng, thọc hai ngón tay vào qua hàm răng, sâu xuống cổ họng, cảm giác như chúng đang tuồn thẳng xuống dạ dày. Bạn đã chẳng lạ gì với việc này và coi đó như thói quen sinh hoạt hàng ngày. Sau một hồi nôn khan, khó thở, khục khặc rồi sục miệng, đâu đó gần nửa cái nồi đã dầy ắp cái thứ hỗn hợp từ ruột xay nhuyễn và nước dùng, tô điểm với một vài mẩu xương và một chút dịch dạ dày của bạn. Hiện giờ còn thiếu mỗi khoai tây và rau củ thôi, cũng may là bạn đã chuẩn bị hết từ trước đó. Thịt để nấu cho mẻ này cũng thiếu nốt, nhưng bây giờ cứ cho tạm vào trước đã, còn lại thì tính sau. Đến lúc bày thêm ra đĩa rồi.

Bạn với tay lấy cái tô bẩn từ cái bồn bên phải, tai bạn vểnh lên khi làm vậy. Chợt ánh đèn chớp của máy ảnh vụt qua căn phòng, sau cùng là in ra một bức ảnh polaroid mang không khi khác biệt so với căn bếp. Bạn quay lại và chạm phải ánh mắt của kẻ vừa chụp mình: một cô gái mảnh khảnh, tóc vang hoe, điểm trên khuôn mặt những đốm tàng nhang, khoác trên mình bộ đồng phục quá cỡ. Ánh mắt cô lộ rõ vẻ khiếp đảm khi chạm mặt con quái vật kia. Cô sững người, thốt lên âm thanh nhỏ nhẹ trước khi thôi nhìn vào bạn rồi ỏng ẹo chạy ra ngoài. Bạn nghe thấy tiếng cô ta ngồi xuống bàn và dọn dẹp xung quanh, kế đó là tiếng lẩm bẩm của ả về việc bản thân đã phải bình tĩnh và tỏ ra bình thản như nào.

Lại thêm một kẻ lưu trữ viên, song kẻ này lại chẳng béo tí nào. Người ả gầy trơ xương, chẳng có tí thịt nào ngoài những phần dai dẳng và khó nhai. Ăn ả ta sẽ là một trải nghiệm chẳng hề vui vẻ chút nào. Dẫu thế thì theo điều khoản của khách sạn thì những “con chuột nhắt” như vậy đều phải bị tiêu hóa sạch, mặc cho chúng khó nuốt ra sao. Với cả đã lâu rồi bạn chưa bỏ cái gì vào bụng, nên giờ có cái để ăn là tốt lắm rồi. Bạn nghĩ tốt nhất nên xé xác con ả đó sau khi mọi người đã về hết. Bởi hiện tại bạn vẫn còn nhiều việc để làm.

BẠN SẼ CẦN

Trong khi bạn đang phục vụ vị thực khách háu ăn, sẽ có những kẻ khác đi vào, nhìn quanh căn phòng để tìm bàn. Họ sẽ chẳng chú ý đến bạn đâu. Kể cả bạn có đứng cạnh, thì họ cũng chẳng để tâm. Bởi bạn như hòa làm một với khung cảnh ở đây, cái khung cảnh mà dường như chẳng ai thèm ngó đến.

Nhưng con ả kia thì có. Bạn có thể nghe thấy ả ta đang cố gắng làm mọi cách để tiếp cận bạn, tối ưu hết mức có thể để không khiến bạn nghi ngờ, rồi làm thế nào để moi móc thông tin về công việc của bạn. Và sau khi đã gặng hỏi được bạn, ả ta làm nhảm thêm trong khi vô thức giật mạnh cái khăn trải bàn. Nếu đó là kẻ khác thì bạn sẽ ngăn lại, nhưng với ả ta thì không, bởi sự sỡ hãi là một phần của cuộc vui mà. Ả để ý bạn, và cảm giác thật tuyệt khi được người khác để tâm đến.

Bạn dành quãng thời gian tuyệt vời ấy để đưa món đến những thực khách mới, tất thảy đều mù tịt về cái thứ mình chuẩn bị ăn. Một vài kẻ ban đầu do dự chỉ dám nhấm nháp một chút, sau cùng lại húp lấy húp mà chẳng quan tâm mọi thứ xung quanh. Thấy bọn họ thỏa mãn như vậy, bạn lại lết cái thân mệt mỏi vào bếp, sẵn sàng cho mớ việc hỗn độn sắp tới.

Bạn lấy ra một cái nồi hỏng bị đục lỗ ở đáy từ trong tủ, rồi lặng lẽ bì bạch đi đến bàn của ả lưu trữ viên kia. Ả chẳng hề nhận ra cho đến khi bạn gõ cái ngón tay mập mạp xuống bàn hai lần, thấy vậy ả ta la toáng lên.

'Xin thứ lỗi!’ ả thốt lên, xong ngừng một lúc. ‘Hồi nãy ông dọa tôi suýt chết đấy.’

Môi ả mấp máy, chân ả run lên vì sợ. Mặt ả tái mét đi, trông ả lúc này mong manh dễ vỡ lắm. Dáng người của ả vừa vừa, không nhỏ cũng chẳng cao lớn. Những kẻ mập mạp lùn tịt ngoài kia trái ngược hoàn toàn so với nhân dạng bạn thấy trong bếp lúc ấy: cặp má núng nính, cộng hưởng với hàm răng hô và khoảng cách giữa hai con mắt rộng hoác khiến mặt ả trông chẳng khác nào con chuột. Ả ta dễ thương phết ấy chứ.

'Ờm… Xin lỗi vì ban nãy đã nhìn lén ông. Khi tôi nhìn thấy ông là tôi phải chụp một- một vài bức ảnh để cho vào tài liệu. Tôi làm việc cho tổ chức M.E.G., chắc ông biết đó là gì ha? Chúng tôi là những lưu trữ viên, nói đúng hơn là những nhà thám hiểm, cơ mà, ờm… chúng tôi cũng viết tài liệu nữa, ý là, khai phá những địa điểm mới ấy. Ông hiểu những gì tôi nói nãy giờ mà n…nhỉ?'

Tất nhiên bạn biết chứ. Đúng là trẻ người non dạ mà, dở hơi đến thế là cùng. Khi thấy bạn vẫn chưng hửng và nhìn chằm chằm vào như vậy, ả đành nở một nụ cười ngây ngô. Rồi ả quay đi, biểu cảm ngập ngừng đôi chút, mái tóc xoăn vàng hoe nảy nhẹ lên khi bạn thấy cái mic ả ta đeo trên cổ. Ả quay lại nhìn bạn, nở một nụ cười gượng gạo trong khi những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt đầy tàn nhan.

'Ông cũng ít nói nhỉ, chúng ta… hơi giống nhau ấy nhỉ, haha. Ừm, ông có muốn, kiểu, hay là mình ra chỗ nào đó không? Ta có thể tìm nơi nào đó yên tĩnh rồi… tán chuyện phiếm, rồi chụp những bức đẹp hơn chẳng hạn. À mà tôi cũng thích nấu ăn á, hay là… chúng ta vào bếp nhé.'

Không. Bạn muốn ở yên đây. Nơi đây thoải mái hơn nhiều. Đây mới chính là nơi của bạn. Hơn nữa, ả ta nào có quyền chõ mũi vào chuyện riêng tư của người khác rồi bảo họ phải làm theo ý ả cơ chứ. Căn bếp và nhà hàng này là nhà của bạn, và sẽ mãi là của mình bạn. Nếu ả ta là người qua đường muốn nán lại thì bạn sẵn sàng chào đón.

'Ông sẽ… không làm hại tôi, đúng chứ?’ Ả nhu mì hạ giọng. Ả nhìn bạn với ánh mắt long lanh như thể một khi bạn bất chợt động đậy thôi là ả ta sẽ khóc òa lên. ‘Xin ông… đừng làm hại tôi. Tôi làm cái này… chỉ vì tính chất công việc mà thôi, ông hiểu chứ? Chứ thú thật tôi không muốn như này chút nào. Xin ông… ông thả tôi đi được không? Tôi hứa sẽ…'

Ả ta lết bước đi, mắt hướng về phía lối ra trước khi quay ra nhìn bạn. Nhưng bạn nào để con mồi này chạy thoát được. Nhanh như cắt, bạn giơ cái nồi lên vả mạnh vào mặt ả, khiến ả choáng váng một lúc. Sau khi hồi tỉnh lại, ả ta vụng về đẩy đổ chiếc ghế bên cạnh nhằm chặn bạn lại. Nhưng cánh tay bạn lao vút đến, túm lấy cổ áo ả từ đằng sau. Bạn kéo ả ta lại, ném thân thể gầy gò cái phịch xuống đất, khiến ả rên ư ử như con chó. Trước khi con người xấu số kia kịp gượng dậy rồi dơ tay ra hiệu xin tha, bạn lại giáng cái nồi vào khuôn mặt xinh xẻo ấy, đập mạnh vào xương hàm. Phát thứ ba khiến ả bất tỉnh hoàn toàn, phát thứ tư đập nát cái mic (và phần xương quai xanh). Bạn giáng thêm vài phát để chắc rằng ả ta chẳng thể gượng dậy được nữa.

Bạn túm tóc lôi xác ả vào bếp, máu nhỏ ra từ miệng kéo dài thành một vệt trên sàn. Bạn sẽ dọn bãi chiến trường đó sau. Còn lũ thực khách ngoài kia vẫn chẳng hề hay về sự tình ngay trước mặt, họ cứ cắm cúi ăn, ngấu nghiến món bạn nấu. Cánh cửa bếp mở phăng ra khi bạn vác cái cơ thể đã mềm nhũn của ả ném vào tủ cấp đông. Cơn thèm thuồng ập tới làm cho nước rãi của tuôn không ngừng, nhưng mà vẫn chưa hết ngày mà. “Không phải cứ muốn là được, phải kiên nhẫn” bạn tự nhủ trong khi đang trói xác kẻ xấu số kia.

PHƯƠNG THỨC

Khi những thực khách cuối ngày rời đi, bạn khóa trái cửa đôi ở sảnh chính. Dây đã được buộc chặt vào tay nắm, cửa đã được khóa, chốt chân cũng đã cài chặt. Để đẩm bảo rằng mình sẽ không bị quấy nhiễu suốt khoảng thời gian còn lại, bạn đặt thêm một cái ghế chặn ngay đó cho chắc ăn. Tiếng bước chân nặng nề dịu đi phần nào khi bạn rảo bước trên nền thảm trang trí, song tiếng cọt kẹt từ những lớp bìa các tông bẩn trên sàn lại phá vỡ sự thầm lặng ấy.

Tiếng ư ử của ả đàn bà kia cũng vừa mới cất lên không lâu. Ả lịm đi gần như cả buổi, giờ mới tỉnh lại. Thế rồi ả liên tục quẫy đạp, la hét, rên rỉ, van nài, rồi đập mảnh vào tường trong phòng trữ đông cho đến khi kiệt sức, chấp nhận số phận đã an bài và đợi bạn quay lại. Bạn không dễ bị phân tâm bởi tiếng ồn xung quanh, song để ý đến tiếng thở khò khè, tiếng răng đập vào nhau, rồi tiếng khóc thầm của con mồi đã buông xuôi lại khiến bạn hưng phấn. Và cơn hưng phấn càng dâng cao hơn khi thấy ả im bặt ngay lúc bạn mở cửa tiến vào.

Trông bộ dạng con ả vẫn tả tơi như vậy. Thân thể ả bị trói chặt vào một cái ống đồng lớn. Những ngón tay của ả tím ngắt đi, trái ngược hoàn toàn với làn da trắng bệch. Ả ta đã tự lột đồ của mình trong khi thân nhiệt hạ dần xuống, thế nên bạn mới có thể thấy rõ những vết bầm dập từ lần trốn thoát trước đó, phụ họa trên nền da trắng bệch. Ả nhìn bạn, ánh mắt ả hiện rõ vẻ sợ hãi trước cái chết đang cận kề. Ả bất động khi thấy bạn bước vào, lặng lẽ quan sát hành động tiếp theo. Dù cho ả có cố tỏ ra bình tĩnh, bạn vẫn nghe rõ tiếng tim ả đập mỗi lúc một loạn nhịp.

Bạn đến gần ả rồi quỳ xuống. Hít hà chỗ này rồi chỗ kia, cảm nhận từng phần trên cơ thể ả giật lên liên hồi trong khi ánh mắt ả ngập trong sự sợ hãi trước sự tình đang xảy ra với mình. Không có mùi gì lạ cả ngoài mùi ghét trên cơ thể sau một ngày dài làm việc, một chút adrenaline kích thích khi thấy ả liên tục hoảng loạn như vậy, rồi thoảng thoảng mùi nicotine từ mồ hôi của ả nữa. Thay vì chính bạn phải tìm tòi xem nên sơ chế ra sao, bản thân những thứ mùi ấy đã đem lại thành quả thật sự tuyệt vời, đúng là không uổng công bạn chờ đợi. Xác con ả giờ đây đã cứng đờ.

Ngắm nghía một hồi đã xong, bạn đứng dậy và đi đến cái giá để dao chặt thịt treo trên tường. Bạn lấy ra một con dao cắt thịt, liếm chút máu khô của ‘con chuột nhắt’ trước đó vẫn còn dính lại, rồi hướng về phía con ả kia. Trong cơn khoái lạc đang dâng trào, âm thanh xung quanh dần nhòe đi, bạn giờ đây chẳng để tâm gì nhiều đến tiếng rên rỉ yếu ớt hay tiếng lục đục khi ả cố gắng lết ra xa. Bạn đang tận hưởng khoảnh khác này, chậm rãi từng bước, và rồi bạn đang đứng trước mặt con ả. Tiếng khóc, rồi tiếng hét, tưởng chừng như phổi ả sắp lòi ra đến nơi. Ả làm vậy để xin xỏ chút lòng từ bi từ bạn, nhưng bạn nào có. Giờ đây, ả ta là bữa tối, còn bạn kẻ đang đói.

Ban ra hiệu nằm yên, song con ả lại không hiểu, hoặc chí ít chính ả đang giả vờ lơ bạn đi. Sau một hồi bị bóp cổ, ả cũng dịu xuống và chẳng hề phản kháng khi bạn cởi giày và tất của ả. Bàn tay bẩn thỉu của bạn nắm lấy bộ đồ cargo rồi xé toạc một cách điên cuồng, để lộ ra cặp đùi nõn nà. Bạn xé tiếp lớp áo ngực, đập vào mắt bạn là một cặp ngực và vết bớt ngay lỗ rốn nơi mũi dao đang hướng đến. Lúc này, tiếng khóc của con ả mỗi lúc một não nề.

Không gian xung quanh ngưng lại, bạn đưa cánh tay trái của ả lên miệng, thỏa mãn cắn một miếng lớn. Cái vị sắt của thịt tươi, tiếng ròn rụm của xương khiến cảm xúc trong bạn dâng trào. Người bạn giờ đây tràn đầy sức sống.

Bị mất đi hai ngón tay, con ả gào lên vang vọng khắp căn phòng. Ả lại bắt đầu giẫy dụa, song nào có thể thoát khỏi tay bạn khi bị giữ chặt như vậy. Ả ta ra sức chống trả trong khi bạn cúi xuống cắn thêm miếng nữa. Cả người bạn và bộ đồng phục đều bị nhuốm đỏ bởi cái thứ dịch tanh tưởi bắn ra từ động mạch chủ. Bạn ngon lành tận hưởng miếng thịt đầy ụ trong miệng, sau đó cắn nốt những ngón tay còn sót lại, rồi đến bàn tay. Mất máu nhiều như vậy nhanh chóng khiến con ả lả đi; có thể thấy rõ ả ta dần thôi cựa quậy và la hét.

Bạn bỏ lại những gì còn sót lại của phần bàn tay để chuyển đến hai cẳng chân (chỉ vừa nghĩ đến thôi, cơn thèm thuồng đã trào dâng). Các cơ ở đây vốn là phần khó tiêu hóa nhất, bởi chúng nằm ở vùng cơ hoạt động. Việc sử dụng vùng cơ này liên tục đã giúp cường hóa và khiến chúng khó nhai hơn – theo lý thì đó là một miếng dở. Tuy nhiên, toàn bộ thân xác này là bữa ăn của bạn, và đơn giản bạn ghét việc phí phạm đồ ăn ngon. “Không có miếng nào là dở hết.” bạn tự nhủ trong khi đang nhai rạo rạo thịt đùi của con ả.

Bạn cắn thêm vài miếng nữa, tiếng gào của ả nhanh chóng biến thành tiếng rên rỉ yếu ớt, chút sức lực cuối cùng còn sót lại cũng cạn mất. Máu không tuôn ra ồ ạt như trước nữa, con ả bất lực nhìn bạn cắn thêm vài miếng vào cẳng chân rồi nằm vật ra sàn, đôi mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Ả nhăn mặt với mỗi miếng bạn cắn, dẫu vậy thì cảm giác này sau cùng cũng sẽ biến mất, ả đành thở hắt ra. Cuộc săn đã tàn, con mồi giờ đây là bữa ăn trước mặt bạn, một chút sinh khí cũng chẳng còn.

Bạn nhanh chóng ăn nốt hai cẳng chân, rồi chuyển sang các bộ phận khác. Giờ đây con ả chẳng còn cựa quậy nữa, cặp má trên khuôn mặt xinh xẻo của cái xác cứng đờ có vẻ sẽ là một phần tuyệt vời để tiếp tục bữa tiệc hiện giờ. Hai mắt con ả lồi ra, ánh mắt vô hồn hướng lên phía trần nhà, bạn trước tiên húp trọn chúng. Tiếp đến là cặp má của ả sau hai nhát cắn ngọt xớt, cái vị mặn của nước mắt càng tăng thêm vị giác thứ thịt mềm ấy. Bạn nhanh chóng xử trọn phần da mặt rồi chuyển đến phần xương sọ. Bạn dùng dao đục một lỗ xuyên qua lớp hộp sọ để có thể thưởng thức cái thứ tinh túy nằm bên dưới. Người ta bảo rằng chỉ có kẻ nào đần muốn dính bệnh não thì mới ăn não và tủy sống, dẫu vậy, việc đó nào nhằm nhò gì so với thứ hương vị mà thứ đó mang lại. Bạn húp trọn thứ đó một cách chóng vánh, đến mức bạn chẳng hề nhận ra, vậy nên tiếc nuối cũng chẳng được gì hết.

Phần cơ hoành sẽ là phần kế. Bạn cắn ngập hàm răng như răng lợn vào phần mạn sườn của con ả, dần dần ăn sạch phần bụng. Bạn ăn đến phần kết tràng, khoang miệng bạn giờ đây ngập ngụa cái vị của phân người, khiến bạn vừa ho vừa khạc nhổ, cái cảm giác kinh tởm làm sao. Phần ruột là phần cần phải sục rửa qua nhiều lần thì mới loại bỏ được cái vị của phân, bởi lẽ ấy nên nó được xem là phần tệ nhất trong mỗi lần ăn tươi nuốt sống như vậy. Bạn để phần ổ bụng thừa sang một bên. Lúc này, bạn chuyển sang phần ngực và các nội tạng nằm sau lớp xương sườn kia. Bạn nhanh chóng ăn gọn đến phần tim – thứ bạn cho là phần ngon nhất của toàn bộ bữa ăn này. Bạn đưa tay bẽ gãy phần xương sườn bên ngoài, chỉ mất chút thời gian để bạn lôi ra quả tim còn dính chặt những mạch máu xung quanh, ra đây là cái cảm giác phấn khích bạn đã hằng ấp ủ bấy lâu. Cầm quả tim trên tay, nó giật giật như thể đang ra dấu rằng hãy đưa nó lên miệng đi. Mặc cho cái thứ nội tạng ấy nào vừa miệng, bạn vẫn nghiền nó thành một thứ bầy nhầy đỏ tươi bằng bộ hàm khỏe khoắn của mình.

Những gì còn sót lại giờ đây chỉ là những phần cơ khó nhai, xương, và những phần nội tạng thừa. Bạn đã ăn sạch gần như toàn bộ khuôn mặt của con ả, nên giờ đây chẳng còn ai nhìn chằm chằm vào bạn nữa. Hơn nữa, phần cơ thể còn lại đều là những miếng rời rạc – thứ được coi là phần bỏ đi theo lẽ thường. Bạn thấy tức bụng sau khi đã ăn phân nửa cái xác, cái cảm giác no nê ấy chèn ép lên khiến bạn khó thở. Thôi thì dù gì dạo này kiếm thịt cũng khó, và cũng đã khá lâu kể từ lần cuối bạn được ăn ngon như này… mà chắc chắn rồi, vốn ngay từ đầu bạn đã để ý đến con ả đó mà, song có lẽ chén sạch con ả đó ngay bây giờ cũng đáng nhỉ?

Bạn lại ngồi xuống với con dao trong tay. Bạn bắt đầu chặt những khúc xương thành những miếng nhỏ hơn.

PHỤC VỤ

Sắp đến giờ chào hàng rồi, bạn lại chuẩn bị mọi thứ cho một đêm dài nữa, một đêm dài trong cái vòng lặp luẩn quẩn tưởng chừng như chẳng bao giờ kết thúc. Dẫu cho đêm nay sẽ lại là một đêm dài, mọi thứ vẫn cần phải nhanh chóng và đúng giờ.

Không gian xung quanh thật mơ hồ. Mặt đất dưới chân trông giả tạo làm sao. Bạn lồm cồm bò ra khỏi cái tủ đông với cái bụng chềnh ềnh ẩn sau lớp áo phông bị giãn quá mức. Con ả chẳng còn gì nữa, mọi thứ dù là nhỏ nhất của ả ta đều bị bạn ăn sạch hoặc đem đi chuẩn bị món mới. Ăn ả ta lâu thật đấy, nhưng suy cho cùng việc đó đáng mà. Ả quả thực là một con mồi ngon.

Luồng khí âm ấm bên ngoài phả vào làn da, sự thay đổi nhiệt độ đột ngột này khiến bạn nôn nao. Bạn thở hổn hển và đau đớn rít lên và run rẩy lê bước về phía bếp lò. Bạn tiến đến bên cạnh cái nồi mà bản thân hay dùng. Bạn hoa mắt, cảm giác thế giới xung quanh nhòe đi, bỏ lại bạn, cái nồi trước mặt, và cơn đau dấm dẳn nơi dạ dày.

Lần này bạn chẳng cần ép mình, cái thứ dịch lẫn thịt người sền sệt cứ vật tuôn ra vào cái nồi lớn kia. Thứ hỗn hợp kia cứ không ngừng tuôn ra khiến bạn khó thở, khiến phần cổ núng nính phải căng ra và nước mặt cứ thế giàn giụa trên cặp mắt ti hí của bạn. Cái nồi kia thoáng chốc đã đầy, bạn lả đi và cả thân thể đổ rạp xuống sàn, nôn hết ra cả người. Sau khi đã tống hết được cái thứ kia ra ngoài, cảm giác khoan khoái ập đến khiến bạn nổi da gà. Ôi cái cảm giác tuyệt vời, hoan lạc làm sao. Thật dễ chịu khi tống khứ được cơn đau khó chịu ấy ra khỏi người.

Phải mất một lúc lâu bạn mới có thể ngừng nôn khan. Hít một hơi thật sâu, bạn có thể cảm thấy rõ cái mùi hôi hám của không gian xung quanh và hiện trạng căn bếp ra sao. Tuy cơn tức bụng vẫn còn đó, song bạn cũng đã tống khứ được phần lớn ra ngoài. Bạn khó khăn gượng dậy và suýt nôn thêm lần nữa, song cũng may là bạn kìm lại được. Bạn đưa tay chùi sạch những gì còn dính trên miệng, sau đó nhanh chóng bật bếp và bắt tay vào nấu bữa sáng. Cái thứ sệt sệt bạn đang khuấy và đoạn ruột treo trong tủ lạnh sẽ làm ra món xúc xích tuyệt hảo.

Cũng không mất quá lâu để bạn bắt đầu nghe thấy âm thanh của những vị khách đang gõ cửa bên ngoài nhà hàng. Bạn tắt bếp, rồi lê từng bước mệt mỏi hơn mọi ngày, vừa đi vừa ngân nga đến những hàng rào mà bạn đã đặt vào tối qua. Đặt chúng sang một bên, bạn mở cửa đón chào vài vị khách đầu ngày, bọn họ cứ thế ngồi vào chỗ và gọi món như vậy.

Chẳng một ai thèm đoái hoài đến bộ dạng tả tơi hiện giờ của bạn. Chẳng một ai thèm để ý rằng người bạn dính đầy máu và tỏa ra cái mùi chua chua của bãi nôn. Chẳng một ai sẽ hay rằng đêm qua có một cô gái đã mất tích, hay rằng những gì họ cho vào miệng hôm qua đều là những gì còn sót lại của một lão già xấu số, hay sự thật rằng phần bít-tết tuần trước là từ một bà mẹ có hai con. Bọn họ ắt hẳn sẽ luôn thấy vui vẻ khi được thưởng thức, còn về phần bạn, bạn sẽ luôn thấy vui bội phần khi phục vụ các “vị thượng đế” kia. Khi mà âm thanh hối hả của một ngày mới bắt đầu, đó cũng là lúc bạn quay lại căn bếp và làm việc của mình, với cái bụng đầy đặn hơn so với vài tiếng trước và thể lực để làm việc cả ngày cho đến khi kiệt quệ.

Cuộc đời bạn tất nhiên sẽ không hối hả, mọi thứ sẽ cứ từ từ trôi qua như vậy. Song chính bạn lại thích như thế.


Unless otherwise stated, the content of this page is licensed under Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License.