Information
Name: "Đơn Độc"
Author: Haruki Yamada
Rating: 4/4
Created at: Thu Mar 03 2022
Lần Thử Thứ 53

Nhìn ấm cúng đúng chứ?

Của bạn đây, bất kể khi nào bạn ghé thăm!
Gửi lời chào thân yêu tới những ai đang đọc cái này nhé. Tôi là Allen Grady, và tôi chỉ là một gã đàn ông 37 tuổi với chiều cao trung bình thôi. Tôi viết lên cái này do tôi đã bị kẹt trong chính cái tổ ấm thân yêu của mình, và tôi chẳng biết nước nào mà ra nữa. Và có lẽ đây cũng là nỗ lực gần đây nhất để tôi có thể liên lạc được với thế giới bên ngoài. Tôi nghĩ tốt nhất nên bắt đầu từ lúc mà chuyện này xảy ra…
Đấy là vào tháng Mười Hai năm 2008, lúc đó Giáng Sinh cũng gần kề rồi. Hôm đó ở nhà chỉ có tôi… chỉ mình tôi thôi. Tôi chả nhớ rõ nữa, thứ duy nhất tôi nhớ chỉ là cảnh tượng ngôi nhà này rơi xuống, nếu điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả. Lúc tôi viết cái này thì vẫn còn cả mớ đồ chết tiệt cần phải trang trí đây. Ờ thì, sau đó tôi tỉnh dậy sau khi bị hành hạ trong cái lạnh tầm khoảng… ai mà biết được chứ. Tôi cố gắng tỉnh táo để xem ngôi nhà mình có ổn áp hay không. Mặc dù đồ đạc và vài cái cốc bị rớt xuống sàn, nhưng đó không phải là thứ để bận tâm vào lúc này. Tôi cứ tưởng mọi thứ sẽ bình thường sau chuyện đó chứ. Nhưng… cái lúc tôi cố mở cửa trước ra thì… nó lại dẫn tôi quay lại cái nhà này. Tôi sợ cứng đờ người ra. Thực sự tôi chả hiểu cái khỉ gì đang xảy ra và tôi rất muốn biết điều này là gì.
Điều đó đã xảy ra quá nhanh. Lúc đó tôi chỉ biết đi đến ngóc tường và ngồi dựa vào đó. Tôi đã bị sốc và tâm trí bị tôi lấp đầy bởi những suy nghĩ nặng nề. Tôi tự hỏi mình nên làm gì bây giờ? Tôi đã nhìn xung quanh đề khám phá căn nhà, gần như mọi thứ đều bình thường. Từ phòng ngủ, phòng tắm, bếp, hay đến các thiết bị của tôi. Tất cả đều ở đó, kể cả tầng hầm cũng vậy.
Nếu các bạn đang thắc mắc thì đây chính là ảnh của căn bếp đó.
Tôi đã coi cái đống lộn xộn nhỏ nhoi đó là nhà.
Ờm, đã qua nhiều ngày rồi. Rồi cả tháng trời sẽ trôi qua thôi, và bên ngoài trời vẫn chưa chuyển tối, thời gian lúc nào cũng vào khoảng sáng sớm, tầm 7 giờ sáng thì phải? Thực sự tôi không thể kể tiếp được nữa. Đồng hồ thì vẫn chạy, và hiện tại đang là 4:32 sáng. Từ lúc đến đây thì chưa lần nào tôi có một giấc ngủ ngon cả, nhưng tôi nghĩ mình chẳng cần điều đó thường xuyên nữa. Thức ăn và nước trong tủ lạnh vẫn dùng được, và tôi vẫn cần phải dùng đến bình lọc. Tôi cứ tưởng mình sẽ hết sạch đồ ăn ngay sau đó chứ, nhưng khi tôi bước xuống tầng hầm, sẽ luôn có một đống đồ ăn trên mặt đất giúp tôi cầm hơi được vài ngày. Tôi luôn phải nhặt vội chúng lên rồi chạy lên chỗ tủ lạnh để chắc chắn chúng còn tươi.
Mặc dù vậy, đôi khi nó sẽ không cung cấp lại đống đồ ăn đó. Điều này luôn luôn xảy ra ngẫu nhiên mà. Có lần nó còn không cung cấp lại khoảng vài tuần cơ. Tôi chả hiểu tại sao mình lại có thể sống yên ổn và lâu đến vậy. Đến cái tuần rất lâu về trước, tôi đã không có gì để ăn và cơn đói bắt đầu quay lại ám lấy tôi. Cho đến khi tôi nhìn xuống chỗ tầng hầm xem nó có cung cấp gì lại không. Và điều đó đã xảy ra, nhưng tôi lại để ý thấy những gói hàng bị xé toạc ra và bị vỡ. Tối bỗng thấy có động tĩnh và tôi đi đến gần đống đồ ăn đó và thấy một con chuột đang tận hưởng khoảng thời gian "tốt đẹp" của nó và ăn bất kỳ thứ gì nó thấy. Chắc hẳn nó đã ở đây trước khi căn nhà bị rơi xuống rồi.
Tôi cẩn thận bắt nó vào một cái bình, rồi sau đó đem nó lên và nhốt nó vào cái lồng của con chuột hamster trước kia, và rồi tôi bắt đầu bầu bạn với con vật nhỏ bé kia. Tôi gọi nó là Louie, và cho nó ăn hàng ngày. Nhưng thành thật mà nói thì… nó chẳng thể làm nguôi đi sự thật rằng… tôi vẫn cô độc với những người khác.
Ừm… quay đi quay lại thì, cả năm trời đã trôi qua, và trong suốt khoảng thời gian đó tôi thường gặp được những vị khách, bây giờ vẫn vậy. Tuy nhiên thì, chúng không phải là con người. Chúng cao hơn nhiều, gầy gò và chúng vô diện. Dù vậy thì trông chúng chẳng nguy hiểm gì hết. Chúng chỉ lang thang trong nhà, ngồi trên bàn hoặc cái ghế tựa và nhìn ra cửa sổ. Thỉnh thoảng thì chúng ngồi cạnh tôi và cùng xem TV. Không thể tin được là nó vẫn còn hoạt động bình thường. Tôi vẫn cần thay dây cáp mới, vậy nên chả có nhiều kênh để xem cả.
WiFi thì vẫn có, mỗi tội mạng mẽo như quần què. Do chẳng có việc gì làm nên tôi đã coi việc nấu ăn như một thói quen. Và đống đồ làm bếp thì vẫn dùng được, vậy nên tôi thường nấu bất kể thứ gì tôi có thể với lượng thức ăn ngẫu nhiên. Nếu bạn muốn thử, tôi sẽ nấu cho bạn món bít tết hảo hạng, bất kể bạn là ai đi chăng nữa… chỉ cần bạn tìm thấy tôi.
Mặc dù dưới đó đã cung cấp lại đồ ăn, nhưng nó luôn ở giữa căn phòng, trên cái nền đất bê tông đó. Do vậy nên tôi phải đem chúng đi rửa sạch sau mỗi lần xuống lấy. Nên chúng sẽ không bị bẩn đâu. Trong khi đó, tôi đã để ý thấy rằng tôi đang nhận được một đống thức ăn tầm vài ngày cho đến một tuần một lần. Chỗ đó là quá nhiều để tôi có thể ăn hết. Và từ đó tôi bắt đầu tích trữ thức ăn để đảm bảo rằng mình có đủ để cầm hơi trong vài năm, và thế éo nào tôi lại thực hiện được điều đó. Thậm chí tôi còn có hẳn một cuốn cẩm nang nấu ăn cho riêng mình và mọi thứ! Tôi nóng lòng muốn nấu ăn ngay bây giờ rồi.
Chà, đúng là một khoảng thời gian rất lâu đã trôi qua cho đến bây giờ. Gần đây tôi đã nỗ lực rất nhiều để thoát ra khỏi đây, kể cả phá cửa sổ. Bên ngoài đó luôn là một khu xóm thiện lành và một vài người đi dạo quanh đó. Tôi đã từng nhìn chằm chằm vào họ và gào thét để gọi giúp đỡ, nhưng có vẻ họ không thấy thì phải. Ừm… bên cạnh đó còn có một nhóm người chỉ đứng từ xa nhìn chằm chằm vào tôi qua cái cửa sổ này. Điều đó thực sự khiến tôi mất ngủ. Tôi đã thử mọi cách để phá cửa, nhưng chúng chẳng có thay đổi gì cho đến khi một cái trong số đó bị vỡ. Dù thế, nỗ lực của tôi nhận lại chả được cái vẹo gì cả, vì điều đó chỉ dẫn tôi trở lại… cái căn nhà chết tiệt này.
Giờ thì tôi ở đây thôi. Có vẻ như không có cách nào để thoát ra khỏi đây rồi, và dường như tôi sẽ phải dành cả phần đời còn lại của mình ở cái nơi này. Các bạn biết tôi chỉ… nhớ mọi người thôi mà. Tôi nhớ gia đình, cuộc sống của mình. Tôi đã đang làm một công việc được trả lương rất cao, trong khi đó vợ tôi thì chăm lũ trẻ. Tôi tự hỏi tại sao mình lại bị đem xuống đây chứ. Mọi thứ đều có nguyên do của nó mà, phải không…?
Rồi tôi phải chịu đau khổ vì điều gì chứ…?
Tại sao vậy?
Ờm, mấy câu hỏi đó để tính sau. Bây giờ tôi đang bỏ những mẩu ghi chú của mình vào cái phiếu gửi thư ở trước cửa nhà. Kể từ khi tôi bỏ thứ gì qua đó, nó chưa bao giờ xuất hiện ở phía còn lại cả. Chắc hẳn nó phải dẫn đến đâu đó. Buồn thay, nó chỉ vừa chỗ cho một bức thư, vậy đó là những gì tôi đang làm. Mong rằng sẽ có ai đó tìm thấy cái này, bất kỳ ai cũng được…
Xin hãy cứu tôi…
Thân. - Allen Grady
Bản Báo Cáo 8743 của M.E.G.:
09/7/2016Đặc Vụ M.E.G. 'Fritz Opel' của Đội Giải Cứu Phân Khu Vực đã tìm thấy mẩu ghi chú "Lần Thử Thứ 53" trong khi đang tuần tra tại khu vực của Level 9. Nó đã được tìm thấy ở trước cánh cửa gỗ đỏ của một căn nhà nhỏ. Fritz và các Đặc Vụ M.E.G. khác đã thành công phá cánh cửa và tiến vào tòa nhà. Hiện chưa rõ tại sao cửa lại bị khóa trái. Một lữ khách tên "Allen Grady" đã được giải cứu thành công và được đưa về Căn Cứ Alpha tại Level 01.
Sửa Đổi: 23/7/2016:
Allen đã được đưa trở về nhà và giờ đây anh ta có thể ra vào nhà mình tùy ý. Ngôi nhà của anh ta được đặt tên là Level 53 dựa trên nỗ lực liên lạc thành công của anh ấy. Tình tiết này sẽ rất quan trọng để phân tích cho những cuộc tìm kiếm xa hơn để cứu rỗi nhân loại trong Backrooms.
Tác giả gốc của bài biết này là của những người dùng Reddit u/Fox"Foxtrot"Carmen và u/208.87.77.
Viết lại bởi Stretchsterz.
Ảnh đã dùng:
Megan finished Kitchen bởi Rubbermaid Products
Được cấp phép theo CC BY 2.0
"Steak" bởi joshmadison
Được cấp phép theo CC BY 2.0
Author Page Code is definitely not from Birch. Lol
Dịch bởi I c e y