SCP-4158 : Big Charlie Chú Bò Bé Bự

Information

SCP-4158 khi được phát hiện

Name: Big Charlie Chú Bò Bé Bự
Author: KirQ
Rating: 8/8
Created at: Sat Feb 06 2021

Mã vật thể: SCP-4158
Phân loại: Euclid
Quy trình Quản thúc Đặc biệt: SCP-4158 phải được quản thúc trong một buồng giam 8 m x 10 m trong khu vực quản thúc trung bình của Điểm-64. Buồng giam phải được lắp một cái máng dài 5 mét ở bức tường phía đông. SCP-4158 phải được lóc bỏ khối lượng dư thừa và buồng giam của nó phải được làm sạch mỗi tuần một lần trừ phi thử nghiệm đang được tiến hành. Chụp X-quang sẽ được thực hiện trên SCP-4158 trước và sau khi cắt. Lượng thịt thu được phải bị tiêu hủy. SCP-4158 được cho ăn theo chế độ gồm thịt bò sống, cỏ khô, gỗ, và gạch. Việc giám sát liên tục là không cần thiết, mặc dù SCP-4158 phải được kiểm tra ít nhất ba lần một ngày. Trong trường hợp sự tăng trưởng không thể bị kiểm soát, phân loại dị thể sẽ được tái đánh giá.
Mô tả: SCP-4158 là một sinh vật dạng bò có chiều cao 3.4 mét và chiều dài 5 mét tính đến thời điểm viết báo cáo. Da của nó mỏng, dường như trong mờ và dễ bị tróc ra. SCP-4158 bị mù một phần, có phần đầu bị phình ra và thiếu các cơ quan của một cá thể bò cùng nòi giống. SCP-4158 có ý thức và ngoan ngoãn, nhưng không phân biệt được nhân sự đang cho ăn hoặc dọn dẹp phòng giam của nó. SCP-4158 không sản sinh ra chất thải.

SCP-4158 liên tục tăng trưởng kích cỡ và cân nặng. Do vậy, khối lượng dư thừa phải được lóc bỏ hàng tuần. Thử nghiệm đã xác thực rằng giới hạn chế độ ăn của SCP-4158 không hạn chế được sự phát triển của nó. Thử nghiệm bổ sung cũng chỉ ra rằng bất kỳ loại thịt nào được lấy ra khỏi SCP-4158 đều không có tốc độ tăng trưởng giống nhau. Loại thịt được sản sinh bởi SCP-4158 là thịt bò Tiện Ích theo xếp hạng USDA và không biểu hiện dị tính. Dù vậy, lượng thịt thu được phải bị thiêu hủy như một biện pháp phòng ngừa.

Khi SCP-4158 không bị lóc bỏ khối lượng thịt dư thừa, nó bắt đầu hình thành các cơ quan mới, bao gồm các chi, cơ quan sinh dục, và, trong một số trường hợp hiếm gặp, nội tạng. Giải phẫu và vị trí các tăng trưởng bên ngoài dường như ngẫu nhiên. Trong thời điểm nó lớn nhất, SCP-4158 cao tới 8.5 mét, dài 9.8 mét và sở hữu bảy cái chân, bốn dạ dày, hai dương vật, năm tinh hoàn, và ba cái lưỡi trước khi Tổ Chức không cho phép phát triển thêm. Thử nghiệm bị tạm ngừng sau khi SCP-4158 bắt đầu cho thấy bằng chứng về việc phát triển mô thần kinh.

SCP-4158 được phát hiện tại Crewdson, Indiana vào một buổi sáng ngày 16 tháng Mười hai, năm 2004. Nhiều thường dân gọi tới đội kiểm soát động vật nhằm báo cáo về một con bò lớn mắc bệnh ghẻ lở đi lang trang trên Quốc lộ 17. Hai nhân viên kiểm soát động vật được cử đến để điều tra. Khi phát hiện ra SCP-4158, họ đã liên hệ với sở cảnh sát địa phương vào lúc 9:39. Tổ Chức đã liên hệ với Điểm-64 cử đi các chuyên viên quản thúc nhằm vận chuyển nó. Các nhân viên kiểm soát động vật được cấp thuốc lú Cấp A và vụ việc khép lại, báo cáo rằng đó là một con bò mắc bệnh ghẻ lở.

SCP-4158 được vận chuyển tới Điểm-64 vào lúc 12:46 mà không có sự kháng cự nào từ SCP-4158. Chuyên viên Quản thúc lần theo nguồn gốc của SCP-4158 tới một lò mổ mang tên Butcher's Block nơi chỉ có một nhân viên, Barney Mossman, và quản lý, Jeff Fine, được tìm thấy và bắt giữ bởi Tổ Chức. Một nhân viên khác, Rory Gildson, sau đó được tìm thấy tại nhà ở riêng tại ███ ████ ██████ sau khi gọi điện báo ốm vào ngày hôm đó.

Cả ba người đều được đưa tới Điểm-64 để thẩm vấn.
Nhật ký Thẩm vấn:

Đối tượng thẩm vấn: Barney Mossman

Thẩm vấn viên: Ts. Reeves

<Bắt đầu Bản ghi, 17, tháng Mười Hai năm 2004, 14:47>

Thẩm vấn viên: Tên anh là Barney Mossman, đúng không?

Barney Mossman gật đầu xác nhận

Thẩm vấn viên: Hãy để bản ghi cho thấy anh Mossman đã gật đầu xác nhận.

Barney Mossman: Thôi nào, tại sao tôi lại ở đây?

Thẩm vấn viên: Ông Mossman, tôi chắc là ông đã biết rồi, ông ở đây để trả lời về việc một sinh vật lớn giống bò được cho là thuộc về nhân viên của ông.

Barney Mossman: Ý anh là Big Charlie á?

Thẩm vấn viên: Đây là cái tên của con bò hay nhân viên của anh?

Barney Mossman: Con bò. Tôi không chọn cái tên ấy, tên nó đã như thế từ khi tôi bắt đầu làm việc ở đó vài năm trước rồi.

Thẩm vấn viên: Vậy là anh không biết nguồn gốc của nó?

Barney Mossman: Không hề, ông bạn ạ, tôi chả biết gì cả.

Thẩm vấn viên: Bất cứ điều gì?

Barney Mossman: Thì ý tôi là, toàn bộ những gì tôi biết là chúng tôi cho nó ăn cỏ khô, nhưng nó cũng ăn bất kì thứ gì xung quanh nó như gỗ và gạch, đôi khi cả mấy con bò khác cơ.

Thẩm vấn viên: Anh sở hữu sinh vật đó bao lâu rồi?

Barney Mossman: Tôi bảo rồi mà, tôi không biết. Tôi đã làm việc ở đây 4 năm rồi và họ đã có nó kể từ khi tôi bắt đầu công việc ấy. Họ bảo tôi không được kể cho ai về nó.

Thẩm vấn viên: Thú vị đấy, vậy tại sao họ lại giữ nó sống và không giết thịt nó đi?

Barney Mossman: Tôi đéo biết mà, tôi chỉ cho cái thứ chết tiệt ấy ăn, họ không bao giờ nói cho tôi biết.

Thẩm vấn viên: Được rồi. Anh còn có thể nói cho tôi điều gì khác không?

Barney Mossman: Không. Tôi hiếm khi gặp nó, đôi khi tôi còn nhét cỏ khô vào chuồng của nó thôi đấy. Nó không thuộc phận sự của tôi, tôi chỉ là người trông coi thôi.

Thẩm vấn viên: Được rồi. Vậy anh đã ở đâu khi thứ đó trốn thoát?

Barney Mossman: Tôi ở nhà vì lúc đấy tối rồi mà.

Thẩm vấn viên: Và anh đang làm gì?

Barney Mossman: Thì tôi ngồi xem máy tính đến 11 giờ xong đi ngủ. Chỉ vậy thôi. Anh có thể kiểm tra lịch sử internet của tôi, tôi thề là tôi ở nhà.

Thẩm vấn viên: Và chuyện gì đã xảy ra vào sáng hôm sau khi anh đi làm và nó đã trốn thoát?

Barney Mossman: Hôm đấy tôi đi làm muộn vì thức khuya. Ông Fine tức điên lên, nói rằng tôi hoặc Rory đã bán nó cho "đối thủ cạnh tranh của chúng tôi", nhưng tôi khá chắc là không phải bởi vì duy nhất chúng tôi kinh doanh trong vòng một ngàn dặm mà.

Thẩm vấn viên: Anh có biết cách nó trốn thoát không?

Barney Mossman: Không đời nào, nó ở trong cái chuồng kiên cố nhất tôi từng thấy trong đời, chỉ có người có chìa khóa mới mở được thôi.

Thẩm vấn viên: Vậy anh có nghĩ là Rory Gildson hoặc Jeff Fine đã bán nó không?

Barney Mossman: Không đời nào, hai người đấy yêu quý nó lắm. Rory coi nó như con và Ông Fine thì không bao giờ.

Thẩm vấn viên: Xin hãy nói rõ tại sao Ông Fine lại không làm vậy.

Barney Mossman: Tôi không biết, ông ấy đối xử với thứ đó như là thần tượng hay tựa tựa vậy. Giống như tôi nói, họ không bao giờ kể cho tôi vì sao họ giữ nó vậy nên tôi thật sự không biết tại sao nhưng tôi biết là ông ấy sẽ không bao giờ làm việc đó.

Thẩm vấn viên: Rory Gildson có biết không?

Barney Mossman: Có thể. Nếu anh muốn biết bất cứ điều gì về Big Charlie, hãy hỏi anh ta. Tôi chỉ cho nó ăn nhưng Rory dọn dẹp và chăm sóc nó.

Thẩm vấn viên: Được rồi, anh Mossman, nếu đó là tất cả những gì anh có thể nói cho tôi thì chúng ta có thể dừng tại đây.

<Kết thúc Bản ghi, 17, tháng Mười Hai năm 2004, 15:22>

Đối tượng thẩm vấn: Rory Gildson

Thẩm vấn viên: Ts. Reeves

<Bắt đầu Bản ghi, 17, tháng Mười Hai năm 2004, 22:00>

Thẩm vấn viên: Tên anh là Rory Gildson, đúng chứ?

Rory Gildson: Vâng.

Thẩm vấn viên: Được rồi. Hãy bắt đầu nào.

Rory Gildson: Ok.

Thẩm vấn viên: Anh có thể kể cho tôi về con bò chứ?

Rory Gildson: Được thôi, anh muốn biết về gì?

Thẩm vấn viên: Hãy bắt đầu từ đâu đi; thứ đó là gì?

Rory Gildson: Thì, tôi cũng không rõ nữa vì tôi còn chẳng hiểu nổi bản thân mình ấy. Chúng tôi mua một con bò đang mang thai từ một người nào đó, giá như hai trong một ấy, và rồi một ngày con bê rơi ra khỏi bò mẹ. Như kiểu vừa bị xé toạc qua lồng ngực ấy. Nó không có dây rốn và không di chuyển nên chúng tôi tưởng nó đã chết. Nhìn nó cũng phát tởm ấy. Chúng tôi kéo nó ra ngoài nhưng sáng hôm sau nó đã thức dậy và cố vào nhà kho. Chúng ta nghĩ rằng "Anh bạn này sắp ăn cám rồi, có lẽ ai đó sẽ muốn mua nó để nghiên cứu khoa học hay gánh xiếc quái dị gì đấy," vậy nên chúng tôi đưa nó vào trong.

Thẩm vấn viên: Đã bao lâu rồi?

Rory Gildson: Tám năm trước rồi. Chúng tôi cố gắng tống khứ nó bằng cách đăng quảng cáo trên mấy tờ báo địa phương nhưng mà—

Thẩm vấn viên: Đợi đã, quảng cáo về việc bán sinh vật đó á?

Rory Gildson: Ừ.

Ghi chú của Biên tập viên: Quảng cáo đã được loại bỏ thành công khỏi tất cá các hồ sơ công khai

Thẩm vấn viên: Được rồi, tiếp tục nào.

Rory Gildson: Cái gì?

Thẩm vấn viên: Không có gì, xin hãy tiếp tục.

Rory Gildson: Được rồi. Thì chúng tôi đã đặt quảng cáo nhưng chẳng ai cắn câu cả nên chúng tôi quyết định giữ nó chỉ tổ phí thời gian, và có lẽ không phải là ý kiến hay khi thả nó về với tự nhiên, bởi vì chúng tôi còn không biết nó là thứ gì, và làm như vậy có thể đe dọa hệ sinh thái hay tương tự thế, vậy nên chúng tôi quyết định chấm dứt sự thống khổ của nó. Nên chúng tôi lấy khẩu súng lục, đặt nòng vào ngay giữa cặp mắt nó và bóp cò. Có một tiếng "uỵch" nhưng chẳng chuyện gì xảy ra cả.

Thẩm vấn viên: Và anh chắc là khẩu súng không bị hỏng hóc gì chứ?

Rory Gildson: Chắc. Chúng tôi còn thử lại và kết thúc là khẩu súng bị vỡ. Nên chúng tôi quyết định rạch cổ và để nó ở đó nhưng nó còn chẳng chảy máu ấy. Lần tiếp theo chúng tôi thử cắt bỏ hoàn toàn cổ nó nhưng dường như vẫn chẳng ảnh hưởng gì cả. Chúng ta quyết định thử và giết thịt nó ngay tại nơi nó đứng nhưng thậm chí nó còn không phản ứng lại. Khi chúng tôi hoàn thành, nó gần như là bộ xương rồi. Chúng tôi muốn thu được gì đó từ mặt hàng này nên quyết định đóng gói thịt với phần còn lại và hi vọng không ai nhận ra.

Thẩm vấn viên: Làm sao anh biết được rằng thịt của nó không độc hại?

Rory Gildson: Chúng tôi không biết. Nhưng vài ngày sau chúng tôi nhận ra rằng nó đã phát triển trở lại với những gì chúng tôi đã cắt bỏ. Chúng tôi còn cắt thêm và tự mình thưởng thức. Vị không khác thịt bình thường là bao. Giống như phép màu ấy. Một con bò có thể ăn bất cứ thứ gì trước mặt nó và sản xuất lượng thịt vô tận. Đương nhiên, chúng tôi vẫn còn những con bò khác để trưng bày, để mọi người không tò mò rằng thịt của chúng tôi đến từ đâu, nhưng họ có vẻ không thích Big Charlie. Nếu họ đến quá gần và Charlie quá đói bụng, nó sẽ xơi họ luôn. Nhưng chúng tôi không quan tâm cho lắm, nó sẽ sản xuất đủ thịt để bao bọc cả hai người.

Thẩm vấn viên: Thật thú vị. Anh còn gì khác để kể cho tôi không?

Rory Gildson: Nó vô sinh.

Thẩm vấn viên: Được rồi. Còn điều gì khác không?

Rory Gildson: Thực sự thì không, đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Nhưng anh không thể lấy nó, nó là tài sản riêng của chúng tôi và vì nó cũng là lý do duy nhất chúng tôi không mất công việc hợp pháp này.

Thẩm vấn viên: Đương nhiên rồi.

Rory Gildson: Tôi tra trên mạng rồi.

Thẩm vấn viên: Anh có biết làm thế nào nó trốn thoát được không?

Rory Gildson: Không đời nào. Barney luôn khóa cửa, và đó là cái chuồng kiên cố nhất tôi từng thấy, không có lý nào mà nó phá được cả, và Ông Fine không bao giờ để chuyện đó xảy ra.

Thẩm vấn viên: Thật vậy à? Anh biết tại sao không?

Rory Gildson: Tôi nghĩ là tại vì nó cung cấp cho chúng tôi, nó là lý do chúng tôi có việc làm. Có lẽ là còn hơn vậy nữa, tôi nghĩ ông ấy coi nó là thú cưng hay gì đó. Ông ấy yêu Big Charlie lắm.

Thẩm vấn viên: Thú vị đấy. Anh còn điều gì khác muốn nói không?

Rory Gildson: Tôi nghĩ là không. Khi nào thì tôi được gặp lại Big Charlie?

Thẩm vấn viên: Không đâu. Cảm ơn vì hợp tác, tôi nghĩ là chúng tôi xong rồi.

<Kết thúc Bản ghi, 17, tháng Mười Hai 2004, 24:29>

Đối tượng thẩm vấn: Jeff Fine

Thẩm vấn viên: Ts. Reeves

<Bắt đầu Bản ghi, 18, tháng Mười Hai 2004, 00:15>

Thẩm vấn viên: Ông là Jeff Fine, đúng không?

Jeff Fine: Vâng.

Thẩm vấn viên: Và ông là chủ sở hữu của lò mổ Butcher's Block?

Jeff Fine: Đúng vậy.

Thẩm vấn viên: Đó là nơi nhân viên của ông nói rằng ông nuôi và cho một sinh vật giống bò ăn?

Jeff Fine: Đúng thế.

Thẩm vấn viên: Ông có thể kể thêm được không?

Jeff Fine: Tôi mua một con bò mang thai từ vài người. Cuối cùng, nó sinh con. Và đó là Big Charlie.

Thẩm vấn viên: Tôi đã biết về sự ra đời và cách ông mổ xẻ thịt của nó. Còn điều nào khác ông muốn nói chứ?

Jeff Fine: Chúng tôi cố gắng bán nó vì nghĩ rằng ai đó sẽ muốn nó để nghiên cứu hoặc làm gì đó nhưng chẳng ai muốn chạm vào nó cả. Tôi đã bảo nhân viên giết nó đi nhưng khẩu súng còn không làm vỡ nổi hộp sọ của nó. Nên họ chỉ cố mổ xẻ nó ngay tại chỗ. Vài ngày sau trong khi chúng tôi chờ nó chết đi, chúng tôi nhận ra rằng nó tự hồi phục nên chúng tôi quyết định chấp nhận phước lành này.

Thẩm vấn viên: Được rồi. Và ông đang làm gì vào đêm ngày 12 tháng Mười Hai, năm 2004 khi sinh vật trốn thoát?

Jeff Fine: Tôi chỉ đang cầu nguyện.

Thẩm vấn viên: Cho ai, khi nào, và ở đâu?

Jeff Fine: Sao anh lại cần biết?

Thẩm vấn viên: Ông Fine, trả lời câu hỏi.

Jeff Fine: Cho Big Charlie.

Thẩm vấn viên: Ồ?

Jeff Fine: Tôi đã làm như vầy nhiều đêm kể từ khi chúng tôi nhận được nó.

Thẩm vấn viên: Và sao lại làm như vậy?

Jeff Fine: Anh nghe họ nói rồi đấy! Nó không cảm thấy đau đớn, anh không thể giết nó, nó cung cấp cho chúng tôi! Nó là vị cứu tinh của chúng tôi!

Thẩm vấn viên: Vậy tại sao anh lại cầu nguyện cho nó?

Jeff Fine: Tôi chỉ cảm thấy gì đó khi tôi ở gần nó. Tôi có thể nói rằng nó đang hi sinh cho chúng tôi. Kể từ khi nó cố gắng vào nhà kho sau khi chúng tôi ném nó đi như những tên khốn vô tâm, tôi biết nó quan tâm chúng tôi.

Thẩm vấn viên: Và ông cầu nguyện kiểu gì?

Jeff Fine: Thì tôi sẽ mở chuồng, cởi bỏ quần áo để tôi được trong sạch trước mặt nó, nằm xuống, và nhận phước lành.

Thẩm vấn viên: Và ông nhận được kiểu gì?

Jeff Fine: Tôi uống máu của nó. Nó không cần máu nhưng trái tim nó luôn đập và sản sinh máu cho chúng tôi.

Thẩm vấn viên: Và tại sao ông không kể với bạn bè về nó?

Jeff Fine: Tôi biết là Charlie sẽ không thích họ. Tôi đã thấy cách nó phản ứng khi bọn họ đến gần khác với tôi. Nó vẫn cung cấp cho bọn họ nhưng tôi là người duy nhất nhận được phước lành.

Thẩm vấn viên: Và lúc đó nó chạy qua ông và trốn thoát?

Jeff Fine: Ừm. Nhưng nó không thể trốn thoát, có lẽ là nó có mục đích.

Thẩm vấn viên: Nó đã từng biểu hiện hành vi này trước kia chưa?

Jeff Fine: Không, không đời nào. Tôi không biết tại sao nó làm vậy nhưng hẳn phải có lý do. Chúng ta không thể hiểu được những người biết nhiều hơn mình mà.

Thẩm vấn viên: Và lời cầu nguyện có bao giờ hiệu quả với ông không?

Jeff Fine: Big Charlie không chỉ đáp lại những lời cầu nguyện đâu, dù anh có thích hay không. Nó biết điều gì tốt nhất cho chúng ta.

Thẩm vấn viên: Vậy nghĩa là không?

Jeff Fine: Sao anh dám nghi ngờ Big Charlie! Nó luôn biết điều gì tốt nhất cho chúng ta! Tôi xong việc ở đây rồi! Tôi không cần trả lời mấy câu hỏi như này!

Thẩm vấn viên: Này, chúng ta không xong cho tới khi tôi nói như vậy. Ngồi xuống đi.

Jeff Fine: Thả tôi ra! Tôi cần gặp Big Charlie! Tôi cần xem nó có an toàn không!

Thẩm vấn viên: Ông Fine, hãy ngồi xuống!

Jeff Fine cố gắng lật chiếc bàn

Jeff Fine được trấn an bởi nhân viên bảo vệ.

Thẩm vấn viên: Chết tiệt. Kết thúc bản ghi.

<Kết thúc Bản ghi, 18, tháng Mười Hai 2004, 01:34>


Unless otherwise stated, the content of this page is licensed under Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License.